Chia phòng ở chung từ khi lên đại học, chớp mắt đã 6 năm trôi qua…Trở thành thói quen của nhau, hiểu người đó còn hơn chính bản thân mìnhVậy mà sao lời nói đến đầu môi vẫn mãi chẳng thốt được thành lời…
"Tôi là một con người, nhưng cũng là một con búp bê ...Không cần thiết có cảm xúc. Thể chất vẫn sống, nhưng không có tinh thần.Tôi là một bức tranh bị mắc kẹt trong một cái khung rỉ sét.Da lạnh như một bức tượng.Giống như một chú chim... nhồi bôngKỹ năng và thiết lập để hiển thị.Tôi tự hỏi...Tôi tự hỏi, trên màn hình hiển thị, tôi sẽ được đặt vào đâu ... ".
"Khi gặp một con người mà cậu rất muốn hút máu cô ấy, cảm giác sẽ như thế nào?". "Hmm, nếu dùng từ ngữ của con người để miêu tả ấy à...
Giống như cậu đã trúng tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên vậy.". "Mối tình đầu mà tôi trải qua là một cuộc tình lãng mạn đẫm máu".